HƯƠNG MÙA HẠ
MÙA HẠ ƠI ! ...

Mới đầu hạ , hồ sen vùng ngọai ô hãy còn nguyên vẹn một sắc màu non xanh cứ thoảng lên hương thơm rất mơ hồ. Một thứ hương thơm thanh khiết, hoang vu toả ra từ những chiếc lá còn cuộn lại như một phong thư sáng sáng mở bung khi ánh mặt trời loang trên hồ lấp lánh.Hương thơm của từng búp sen mới nhú màu phớt hồng pha lẫn sắc xanh dè dặt mà mơn mởn như cô thôn nữ vừa chớm tuổi dậy thì. Chẳng biết lòng tôi có nhạy cảm quá chăng mà nhận ra hương thơm đầu hạ với những điều thật lạ. Cứ chập chờn như sương , như mây trong veo và mỏng mảnh...
Ngày trước trong câu chuyện mỗi buổi tối bà kể, tôi thấy thấp thoáng bóng dáng những linh hồn trinh nguyên trốn biệt dưới lá sen, để mỗi khi người hái sen buông tay khoả nước lại thảng thốt giật mình, chìm nghỉm và rồi thỉnh thoảng lại bắt gặp long lanh dưới đáy hồ . Bà tôi có thể ngồi cả buổi để kể về những câu chuyện ly kì , hư hư thực thực về bí mật những hồ sen ấy , về thú vui thưởng thức trà sen tao nhã , đòi hỏi sự cầu kì và tĩnh tại của người Hà thành...Rồi cũng vào một ngày mùa hạ , bà tôi ra đi mang theo câu chuyện dở dang như một bản nhạc chiều ngân nga, buồn rưng rức...
Hương sen đầu hạ trong veo thoang thoảng như một nỗi nghi ngờ, báo hiệu cho chúng ta nhất là người Hà nội mùi hương cốm mới . Để rồi hễ cứ thấy thấp thoáng bóng dáng người quê với đôi quang gánh thong thả vung vẩy đôi tay là lại xúm vào rủ nhau mua bằng được những gói lá sen xanh mươn mướt bao bọc những hạt cốm làng Vòng dẻo thơm, để có lúc cùng ngồi lại bên nhau dốc bầu kí ức, cùng lục tìm trong ánh nắng giòn tan một hương thơm quen thuộc ...hương mùa hạ .Nó miên man dẫn tôi về nỗi nhớ những kí ức cũng ngào ngạt hương thơm, mẹ đã sinh ra tôi cũng vào mùa hạ... Miên man lại đưa tôi vào những câu thơ của Xuân Quỳnh...
MÙA HẠ
Đó là mùa của những tiếng chim reo
Trời xanh biếc nắng tràn trên khắp ngả
Đất thành cây, mật trào lên vị quả
Bước chân người bỗng mở những đường đi
Đó là mùa không thể dấu che
Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng
Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng
Từ những miền cay đắng hoá thành thơ.
Đó là mùa của những ước mơ
Những dục vọng muôn đời khôn xiết kể
Gió hoá bão, mưa thành sông thành bể
Một thoáng nhìn có thể hoá tình yêu
Đó là mùa của những buổi chiều
Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút
Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức
Tiếng Cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa...
(Thơ Xuân Quỳnh - 1986)
Tặng chị sen trắng nữa này! Chúc chị luôn vui và bình yên!