THI SI HOÀNG CẦM .
" ...DIÊU BÔNG HỠI...ỚI DIÊU BÔNG ...!"
Đã mấy ngày nay , những người yêu thơ ở trong và ngoài nước , thương tiếc tiễn biệt nhà thơ HOÀNG CẦM, người nổi tiếng với " Lá diêu bông ".Từ thế hệ trẻ đến người già , những người đã đi qua vạn nẻo "đường tình ", chắc không ai là không nghe đến " Lá Diêu bông " , thứ lá tình yêu đặc biệt của Hoàng Cầm . Chuyện tình yêu của nhân loại thì nhiều vô kể . Từ cổ đến kim . Từ phương Tây đến Phương Đông đã có nhiều câu chuyện về những cuộc tình trở thành huyền thoại , nhưng nó chỉ na ná như nhau . ..Thế nhưng tình yêu "Lá diêu bông " của Hoàng Cầm với chị hàng xóm thủa ấu thơ thì chỉ có một không hai . Từ muôn thủa nào đến giờ , người ta vẫn nói Tình yêu không phân biệt tuổi tác , hoàn cảnh , địa vị ...Nó là thứ tình cảm đặc biệt , nó có sức mạnh ghê gớm đủ để người ta có thể vượt qua tất cả ,nó chứa đựng những rung cảm mãnh liệt có thể làm người ta quên đi mọi nỗi sợ hãi ...kể cả cái chết ... Đã có hàng ngàn câu hỏi vì sao ? vì sao lại có thể như vậy ...? Sao trái tim cứ không tuân thủ theo cái "luật " người đàn ông phải lớn tuổi hơn hoặc bằng tuổi hoặc cùng lắm là " gái hơn hai , trai hơn một " ? Nhưng từ người trong cuộc đến người ngoài cuộc, chưa ai có câu trả lời chính xác.Tình yêu của cậu bé Hoàng Cầm với chị hàng xóm hơn mình đến 8 tuổi như thế đó .Cậu đã phải lòng chị ngay từ lúc gặp ban đầu , như thi sĩ nói đó là " Tiếng sét ái tình " .Nó đã làm rung động sâu sắc tâm hồn đầy lãng mạn của cậu . Trong mắt cậu chị Vinh rực rỡ như một thiên thần ..." Hồn tôi như bị chiếm đoạt đến đau điếng ...tôi mê man chẳng còn biết Trời đất ...tôi phải lòng chị , cứ thế giăng mắc tơ tìnhquanh chị suốt 4 năm trời , đến năm tôi 12 tuổi thì chị đi lấy chồng ". Chị Vinh biết cả . chị biết mối si tình của cậu học trò ấy , nhưng cho dù cậu yêu chị thiết tha đến mấy thì chị cũng chỉ coi đó là tình yêu trẻ con , lãng mạn , viển vông ngây thơ lắm , sẽ không thành hiện thực , một thứ tình " vơ vẩn " mà thôi . Thế nên , vào một buổi chiều mùa đông , chị thẩn thơ đi về phía cánh đồng còn trơ gốc rạ , bâng khuâng nhìn hoàng hôn xuống , rồi chị buông ra một câu , một câu trêu đùa cậu em đa tình đang lẵng nhẵng theo sau :" Đứa nào tìm được lá Diêu bông / Từ nay ta gọi là chồng ". Một câu trêu đùa hóm hỉnh như đánh đố cậu bé , tưởng chỉ như gió thoảng bay đi , chị nào ngờ cái tình yêu trẻ con ấy đã lẵng nhẵng đi theo chị suốt dọc cuộc đời ...Tôi cứ hình dung ra cái buổi chiều lãng mạn ấy , trên cánh đồng còn trơ gốc rạ .chiều hoàng hôn nhuộm màu tim tím , dệt nên hai bóng người , một cô thôn nữ đẹp như trăng rằm đang thơ thẩn đi tìm ...và xa hơn , một cậu bé tuổi thiếu niên ngây thơ vụng dại đang lặng lẽ dõi theo , cố nén chặt cảm xúc rộn ràng trong tim cậu ...để rồi sau cái buổi chiều ấy cậu phải mải miết đi tìm chiếc " Lá Diêu bông " hết ngày này đến năm khác ...
Lần thứ nhất :" Hai ngày em tìm thấy lá /chị chau mày đâu phải lá Diêu bông !".
Lần thứ hai :"Mùa đông sau em tìm thấy lá / chị lắc đầu trông nắng vãng bên sông "
Lần thứ ba :"Ngày cưới chị em tìm thấy lá /Chị cười xe chỉ ấm trôn kim "
và em vẫn cố đi tìm , đến tận khi :" Chị ba con em tìm thấy lá .." Lúc này tôi chắc chị đã thực sự xúc động trước tình yêu trong trắng , ngây thơ nhưng vô cùng sâu đậm của câu em , chị phải tự dối lòng :" Xoè tay phủ mặt chị không nhìn ". Và thế là mãi mãi em đi tìm " đầu non , cuối bể ", gưỉ theo gió bốn phương tiếng gọi trong thổn thức :"..DIÊU BÔNG HỠI...ỚI DIÊU BÔNG...!". Thương thế cái tình yêu trong sáng , lãng mạn , tuyệt đẹp ấy .
Tôi nói với con trai :" Mẹ cũng hơn ba con 3 tuổi , khi ba muốn cưới , mẹ hỏi ba đã nghĩ kỹ chưa ? Ba con nói : Các Mác kém hơn Jenny những 4 tuổi cơ mà ! ..." . Cái lý lẽ của người đang yêu là thế đấy . Tình yêu của " Lá Diêu bông " cũng thế đấy ...Nó sẽ mãi mãi là một tình yêu đẹp và lãng mạn nhất của nhà thơ . Tác giả đã ra đi , nhưng " Lá Diêu bông " huyền thoại của ông sẽ còn mãi mãi ... Vĩnh biệt thi sĩ HOÀNG CẦM !
Váy Đình bảng buông trùng cửa võng
Chị thẩn thơ đi tìm
Đồng chiều ,cuống rạ.
Chị bảo :
Đứa nào tìm được lá diêu bông,
Từ nay ta gọi là chồng .
Hai ngày em tìm thấy lá
Chị chau mày :
Đâu phải lá diêu bông.
Mùa đông sau em tìm thấy lá
Chị lắc đầu ,
Trông nắng vãng bên sông.
Ngày cưới chị
Em tìm thấy lá
Chị cười xe chỉ ấm trôn kim.
Chị ba con em tìm thấy lá
Xoè tay phủ mặt chị không nhìn...
Từ thủa ấy
Em cầm chiếc lá,
Đi đầu non cuối bể
Gió quê vi vút gọi
Diêu bông hời...
...ơi Diêu bông ...!
(Hoàng Cầm )
- Người khôn sao đến vội đi? Để cho người dại đợi gì giấc mơ! Người khôn sao cứ lững lờ Để tôi người dại đời chờ bóng mây Người ơi sau có ghé đây Hoa thơm tôi sẽ rắc đầy đầu thơmReply this comment
- Thăm tôi, người vẫn lặng im Rồi đi... để lại bóng chim... xa vời Sao không nói được một lời Một lời thôi-đỡ rối bời lòng nhau Xin người, nếu có, lần sau Người thăm... tôi sửa trầu cau, dâng người...Reply this comment
- Đem câu thơ thả lên giời Để vu vơ gặp được người... vu vơ Trời xanh, xanh đến ngẩn ngơ Nhuộm câu thơ tím niềm chờ, nỗi mong!!!Reply this comment
- Tặng KKH Thương ông tìm lá diêu bông Loay hoay tôi đã cất công... đi tìm Ai hay sân ảo nổi chìm Diêu bông đã hiện... lặng im bên trời Một niềm vui lớn trong tôi Diêu bông đã nói một lời... yêu thương!Reply this comment
- Cảm ơn KimKimHanh đã có lời chia sẻ với MT. Mình say mê đến nghiêng ngả giọng hát Thu Hiền, bạn ạ. Giá kể có quyền yêu thì cũng liều để yêu người có giọng hát như thế đấy, KKH thông cảm cho tâm sự này nhé???Reply this comment
- Thương ông tìm lá diêu bông Cứ bơ vơ giữa mênh mông đất trời Ông đi, đi suốt cuộc đời Diêu bông hút giữa bời bời gió mưa... Bao nhiêu khắc khoải, mộng mơ Khuất rồi, hồn vẫn cứ chờ... Diêu Bông.Reply this comment
- (Empty)Reply this comment